Nhẫn Trần Blog

Làm tất cả những việc để vượt kỳ vọng của bạn là sở thích của tôi. Contact: nhantran210297@gmail.com

Leo hết con dốc ngắn, ngôi trường hiện ra trên một khoảng đất trống

"Leo hết con dốc ngắn, ngôi trường hiện ra trên một khoảng đất trống, xung quanh trơ trọi không một cây cối gì cả. Trường được ngăn đôi thành hai lớp. Mái tranh, vách đất, không cửa neo. Trong lớp, một bàn vuông cho thầy, sáu bộ bàn ghế dài cho trò. Trên vách treo một bảng đen, màu đen bạc thếch ở giữa. Chắc trải nhiều năm tháng không ai buồn sơn lại. Bụi đỏ bám khắp nơi. Từ vách đến bàn ghế thầy lẫn trò. Tôi đến đó khoảng mười giờ. Học trò hầu hết là các em bé người Thượng, chỉ xen lẫn vài em người Kinh, có lẽ con của một vài gia đình lính đóng đồn gần đó. Tất cả đều bẩn thỉu. Có đứa ở trần, đánh độc chiếc quần xà lỏn. Có đứa cũng đủ bộ nhưng màu đất đỏ đã nhuộm từ ống quần trở lên nên không còn nhận ra được màu nguyên thủy của nó là màu gì. Thầy Sơn đang ngồi tư lự, miệng ngậm ống vố, mắt nhìn lơ đãng về phía cánh rừng xa xa mặc cho đám học trò làm gì thì làm. Một túm đang gò lưng trên bàn, méo mồm méo miệng nắn nót viết bài theo trên bảng. Một túm đang bò lê bắn bi dưới đất. Cuối lớp vài đứa đang dựa lưng vào vách, há mồm ngủ."

Phật tử không phải là một nhãn hiệu để dán lên người mà là một lối sống

"Phật tử không phải là một nhãn hiệu để dán lên người mà là một lối sống. Ông hãy tìm hiểu đạo Phật một cách kỹ lưỡng, nếu thấy nó thích hợp thì hãy sống theo lời đức Phật chỉ dạy, được như thế thì ông đã là Phật tử rồi. Vấn đề không phải là trở thành một Phật tử mà là sự khám phá ra chính mình và sống thực với mình. Tất cả những gì không thực đều phải loại bỏ đi"

Hoa Sen Trên Tuyết (Alan Havey)

Khi bắt đầu với công việc mới, hầu như ai cũng gặp nhiều áp lực, bất mãn, bất đồng

- Khi bắt đầu với công việc mới, hầu như ai cũng gặp nhiều áp lực, bất mãn, bất đồng với cấp trên, nhiều người thường nghĩ đó là thời điểm thích hợp nhất để mình rời bỏ công việc. Nhưng ngày trước anh đã không làm thế, anh ở lại cố gắng đi qua đến khi áp lực đó phải trở thành thứ giúp mình mạnh mẽ hơn, học cách bằng lòng để không còn bất mãn, từ cách nhẫn nhịn trong “sự bất đồng” giúp mình trở nên điềm tĩnh hơn.

Hãy làm cho đến khi em rèn được tính cách, đến khi mọi khó khăn không còn gọi là áp lực, đến khi cụm từ “cố gắng vượt qua” luôn hiện lên trong em thay cho “từ bỏ”. Đến khi em không còn cảm thấy bất cứ cảm giác tiêu cực nào nữa thì hãy nghĩ đến công việc khác, hay đúng hơn là được làm chính mình. (”Đến khi” anh muốn nói ở đây không phải là 5 hay 10 năm, thế nên hãy nhanh nhất có thể.)

Khi đã ổn định suy nghĩ, đủ chín chắn, đã biết tự lo cho sức khoẻ thì hãy trực tiếp nói rõ với bố mẹ. Bố mẹ nào cũng lo lắng cho con, nhưng nếu nhìn con họ bước đi  bằng đôi chân trưởng thành thì lo lắng đó sẽ vơi đi rất nhiều.

Đừng rối nữa, nhé.

Tham khảo: https://nhantran.hatenablog.com/entry/2018/10/04/171334

Sinh mệnh

Ngày trước tôi hay nghe người ta nói sinh mệnh người già như đèn treo trước gió. Bây giờ, không còn là như thế nữa rồi. Người già đến độ tuổi già kéo theo những căn bệnh, và họ ra đi khi bệnh đã đến đỉnh điểm hoặc không còn đủ sức chống chọi. Còn những người trẻ, không biết khi nào cả.

Tôi nói như thế không phải để làm người khác bi quan, mà để mọi người biết quý trọng thời gian, quý trọng sức khoẻ, quý trọng từng khoảnh khắc ở cạnh người thân hay người mình yêu thương. Đừng nghĩ rằng, “nếu hôm nay không đúng với họ, ngày mai sửa sai, mai này sẽ cố gắng bù đắp”, hay “hôm nay cứ cố thêm chút, mệt quá thì ngày mai nghỉ bù”, hay “Đời còn dài mà”…

Không, thật sự là cuộc đời này rất ngắn.

Cách đây mười tháng, tôi đi viếng cô bạn học cũ, ở cách nhà tầm hơn trăm mét. Cô gái đã chống chọi với căn bệnh ung thư đại tràng được năm năm, cuối cùng đã trút hơi thở ra đi nhẹ nhõm. Tôi không biết sau bao nhiêu đau đớn đeo đuổi, thì cô ấy còn thấy nuối tiếc gì không. Nhưng nếu tôi là cô ấy, sẽ không nuối tiếc gì cả, dù đã từ chối hoá trị nhưng vẫn kiên trì cố gắng suốt năm năm, chỉ buông tay khi thật sự mất chứ không từ bỏ giữa lưng chừng.

Cách đây một tháng năm ngày, tôi đi viếng cô bạn bằng tuổi, quen từ nhỏ, từng ở nhà đối diện. Sau chuyến đi chơi từ Hàn Quốc trở về, đã cố gắng làm tăng ca để có thể thong thả nghỉ thêm vài ngày để bắt đầu chuyến đi Đà Nẵng dự đám cưới bạn. Cuối cùng, cô ngã quỵ khi vừa bước lên chuyến tàu từ Đà Nẵng về Nha Trang. Tám giờ tối, bác sĩ báo tin không thể cứu được nữa. Thế là, cô ấy ra đi vì kiệt sức. Vừa tối hôm đó, người mẹ bắt liền chuyến tàu đêm để đến bên con gái được sớm nhất. Người bố cứ nghe nhắc con mình là cổ họng nghẹn lại. Điều may mắn nhất của cô ấy khi đó, chính là được ra đi trong vòng tay người chồng, người đã thật sự ở bên cô đến cuối đường.

Nếu tôi là cô ấy, có lẽ tôi sẽ tự trách mình rất nhiều, tại sao không biết giữ sức khoẻ, tại sao khờ dại như thế. Tại sao, tại sao…

Cách đây hai tuần, tôi đi viếng đứa cháu, đã từng rất thân thiết, thằng bé 27 tuổi. Bốn giờ chiều, nó đi Nha Trang dự đám cưới, gọi điện thoại về nhà cười nói vui vẻ, thì đến mười giờ tối cùng ngày có điện thoại gọi về báo nó đi rồi, vì tai nạn. Tất cả mọi người sững sờ không tin vào tai mình. Cách đó vài tuần nó có nói, sắp tới là tháng báo hiếu, nó sẽ làm thật tốt để về đưa mẹ đi du lịch bảy nước. Thế là hết.

Nó ra đi để lại người vợ trẻ, đứa con thơ sáu tháng tuổi, cha mẹ già, anh em thân thuộc. Và cả những dự định, ước mơ không thể thực hiện được. Tiền trong tài khoản nó rất nhiều, nhưng điều mà mọi người cần ở nó không phải là thứ đó…

Tất cả mọi người đều không đủ sức kéo nó ra khỏi tay thượng đế.

Nếu tôi là nó, sẽ không nuối tiếc gì cả, vì đã cho đi mà không giữ chút yêu thương nào cho riêng mình.  Nhưng sẽ đau đớn rất nhiều…

Lẽ ra tôi sẽ không đăng những dòng này dù đã được viết trước đó, nhưng hôm nay chợt đọc được tin một nghệ sĩ đột ngột ra đi ở tuổi 26. Độ tuổi đẹp nhất đời người. Độ tuổi mà mấy mươi năm về trước người ta chỉ ra đi vì bom đạn, chiến tranh. Cha mẹ chỉ phải nghĩ sẽ vĩnh viễn mất con vì một lý do duy nhất là hy sinh vì tổ quốc. Còn bây giờ, người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, vì những lý do chưa một ai dám nghĩ đến…

Cuộc đời này ngắn lắm, vậy nên hãy suy nghĩ thật nhanh.

Còn cố gắng được thì nên cố gắng. Nhưng, hãy nghĩ đến sức khoẻ.

Yêu thương được thì nên yêu thương, tha thứ được thì nên tha thứ.

 

| Nhan Tran Blog |

 

Xem bài viết trước: https://nhantran.hatenablog.com/entry/2018/10/06/122631

Gần đây tôi đã rất xúc động từ một đám cưới

Gần đây tôi đã rất xúc động từ một đám cưới .

Trong đám cưới, người cha nói với con rể:
"Tôi là người đầu tiên nắm tay cô ấy, không phải cậu
Người đầu tiên hôn cô ấy là tôi, không phải là cậu
Người đầu tiên bảo vệ cô ấy là tôi, không phải cậu.

Nhưng mà
Có thể đi cùng cô ấy suốt cuộc đời,
Đó là cậu chứ không phải là tôi.

Nếu có một ngày cậu không yêu cô ấy nữa 
Đừng phản bội cô ấy
Đừng đánh cô ấy
Đừng nói với cô ấy.
Nói với tôi,
Tôi đưa cô ấy về nhà! ! ! “

Cậu con rể quỳ xuống,lúc đó các khách mời đều rơi nước mắt

Nếu bạn là một người đàn ông,
Xin hãy tử tế yêu quý người phụ nữ bên cạnh mình 
Bởi vì họ là những cô con gái quý báu của người khác.

Lúc nhỏ tiêu tiền là ở nhà bố mẹ đẻ
Lúc khôn lớn đi kiếm đc tiền là ở nhà chồng

Thế nên bạn nên nhớ, ngoài cha mẹ của họ ra,
Họ không nợ bất kỳ ai. Không đáng phải khổ vì bất kỳ ai

GỬI NHỮNG NĂM THÁNG THANH XUÂN ĐÃ TỪNG ĐƠN PHƯƠNG MỘT NGƯỜI

 

🌿GỬI NHỮNG NĂM THÁNG THANH XUÂN ĐÃ TỪNG ĐƠN PHƯƠNG MỘT NGƯỜI.

Trên chuyến đi của thanh xuân, có ai mà không rung động với một người nào đó? Có mấy ai mà đã không từng đơn phương một người?

🌿Cảm xúc của việc khi biết tình cảm đó là đơn phương chẳng biết phải gọi tên ra sao cho đúng. Buồn thì dĩ nhiên là có, mà vui thì cũng có pha lẫn trong đó. Cái thứ cảm giác yêu đơn phương này, chỉ ai từng trải qua rồi mới có thể mường tượng được.

🌿Yêu đơn phương, là khi mình có thể đứng từ đằng xa nhìn thấy người ta vui mà bản thân cũng hạnh phúc, nhưng trong cái hạnh phúc đó lại pha lẫn chút bi ai của việc không thể chung vui cùng người đó được.

🌿Sợ những gì mình đang suy nghĩ về người ấy đều chưa đúng, đều chỉ là đơn phương vọng tưởng, sợ nhận lại sự thất vọng ê chề, rồi tình bạn cũng đổ vỡ, hư hao, đến ngày chia ly, chẳng thể nào để những ký ức còn lại chỉ là nỗi ngượng ngùng, không nhìn được mặt nhau cho thoải mái, trọn vẹn. Nên rồi lại thôi, cứ ôm nỗi tương tư trong lòng, ngoài mặt nói cười thản nhiên mà lòng đầy phong ba bão táp.

🌿Đúng là yêu đơn phương một người là thứ cảm giác vừa thành công, vừa thất bại. Thành công vì sẽ không bao giờ bị từ chối, còn thất bại là chẳng bao giờ được chấp nhận. Và yêu đơn phương, cũng như việc người ta đến sân bay mà cố chấp đứng chờ một chuyến tàu hỏa.

“Chuyến đi của thanh xuân” - cuốn sách viết cho lưng chừng thanh xuân, viết về những khoảnh khắc đẹp nhất của đời người, dù nó có là những kỉ niệm vui hay buồn, tình cảm có là đơn phương hay ra sao thì đó cũng là thứ tình cảm khi ta còn thuần khiết và đơn sơ nhất.

Đọc thêm: https://nhantran.hatenablog.com/entry/2018/10/16/133644

Những bài học đắt giá trong ""DÀNH CẢ THANH XUÂN ĐỂ YÊU MỘT NGƯỜI VÔ TÂM"

Những bài học đắt giá trong ""DÀNH CẢ THANH XUÂN ĐỂ YÊU MỘT NGƯỜI VÔ TÂM"

#cuốn_sách_bạn_biết_yêu_thương_bản_thân_mình

1. Thanh xuân của bạn rất ngắn, nên hãy dành yêu thương và sự quan tâm cho người thật sự xứng đáng. Thứ gì cũng có thể tạm bợ, trừ tình yêu!

2. Con gái sinh ra là để được yêu thương và nâng niu chứ không phải để suốt ngày phải khóc lóc, đau buồn vì những người lạnh lùng, hờ hững với bạn.

3. Thời gian trôi qua mọi thứ đều sẽ khác. Nước chảy xuôi dòng, lá bay theo dòng, mấy ai đứng yên đợi mãi một người. Vậy nên nếu bạn không tự biết thương bản thân thì sẽ không ai có thể làm điều đó!

4. Đừng nên sống phụ thuộc vào ai, cũng đừng sống vì ai quá nhiều.

5. Đừng bao giờ coi một người nào đó là cả thế giới, cũng đừng nên thiết tha với cái gì không đáng.

6. Không nên nhỏ quá nhiều nước mắt vì 1 chuyện đơn giản.

7. Con gái phải sống cho bản thân mình, đừng bao giờ nên vì tình yêu mà buông thả, quỵ lụy, đánh mất chính mình. Một người không biết yêu quý bản thân mình thì cũng không có tư cách yêu người khác.

8. Thứ dễ thay đổi nhất là lòng người, hôm nay có thể khiến bạn mỉm cười nhưng ngày mai có thể khiến tim bạn chảy máu. Nên đừng bao giờ quá hi vọng vào ai đó nên bạn không muốn tổn thương!

Xem thêm bài viết trước: Tuổi thanh xuân - chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối con đường