Nhẫn Trần Blog

Làm tất cả những việc để vượt kỳ vọng của bạn là sở thích của tôi. Contact: nhantran210297@gmail.com

Trích "Cho tôi biến mất một ngày” – cuốn sách dành cho những khủng hoảng tuổi 20!

f:id:nhantran210297:20190213192543j:plain

Nếu viết về những ngày trẻ...

Nếu viết về những ngày trẻ, anh sẽ không viết về những năm ngồi trên ghế nhà trường.

Anh sẽ viết về những đêm lang thang dưới bầu trời Hà Nội. Ngồi trước vỉa hè một cửa hàng tiện lợi. Cầm chai bia vừa lạnh vừa đắng, nghe em kể những chuyện thường ngày. Anh sẽ viết về lần đầu hai đứa đi qua một khu chợ sớm, thấy những người và những gánh mưu sinh. Viết về bát phở gánh nhiều thịt hai đứa ăn buổi sáng, sau đó vội về nhà để chuẩn bị cho tiết học sáng mai.

Anh sẽ viết về những cung đường và những chuyến đi xa. Đi vài trăm km đến khi xe mòn lốp. Giật mình khi sau lưng có tiếng còi xe tải. Anh sẽ viết về những cây cầu lớn vắt ngang sông, những khoảng trời xanh vắt ngang qua mắt. Viết về đêm đến nằm dưới nền trời, có lúc trời lạnh nên cả đám phải ngồi sát nhau bên đống lửa. Buổi sáng thức dậy ở nơi không người, điện thoại không nhận sóng, cũng chẳng nhận âu lo.

Và anh sẽ viết, viết về những ngày chẳng làm gì. Anh đèo em đi khắp các nẻo đường quanh Hà Nội, không phương hướng và chủ đích, chỉ để em được thoải mái buồn. Em khóc trên vai anh khi nhắc lại một chuyện tình đã cũ. Em lặng im nhìn phố xá thật vui.

Anh đèo em qua đoạn đường ngập bóng cây xanh và mùi hoa sữa, khi nắng lên thì người cũng dịu lòng. Chẳng có ai muốn buồn mãi phải không em?

Rồi ta sẽ quên vài phần của tuổi trẻ. Em sẽ chẳng nhớ mình đã được bao điểm môn kế toán, còn anh quên mất mình đã nói gì khi thuyết trình về kinh tế năm châu. Thật kì lạ khi có những thứ kiến thức chúng ta cố để nhớ, để rồi thi xong là quên sạch. Và có những kí ức chúng ta chẳng chủ định ghi dấu, nhưng sau cùng lại chẳng bao giờ quên.

Đến cuối ngày, cuối chặng hành trình, anh có thể đeo cà vạt mặc quần âu và áo sơ mi, còn em sẽ khoác lên mình bộ đồ công sở. Chúng ta sẽ tạm biệt nhau để trở thành điều người ta hay gọi là người lớn, ngồi làm việc 8 tiếng một ngày và bầu trời thu gọn lại trong ô cửa. Khi đôi chân không còn chạy, những cánh chim không còn bay, ta sẽ ngồi buồn một chốc trên bàn làm việc, uống cà phê trong cốc giấy và nhớ về những tháng ngày đã qua.

Hoặc không.

chúng ta sẽ làm điều gì đó thật khác

ta có thể định nghĩa lại từ trưởng thành theo cách của riêng mình. Anh từng mơ sẽ mở một lớp học, còn em muốn làm hoạt động xã hội ở một nước bên kia bán cầu. Chúng ta sẽ đi, và đi thật xa. Sẽ sống, và sống thật sâu. Hành trình này sẽ chưa kết thúc chừng nào con tim chưa nguội lạnh. Rồi chúng ta sẽ lớn, nhưng sẽ lớn theo cách của chính mình. Chúng ta lớn khi vẫn mang theo sự dại khờ tuổi trẻ. Chúng ta sẽ không bao giờ quên việc nuôi dưỡng tâm hồn.

Vì chúng ta còn trẻ, và vì những ước mơ không bao giờ tắt.

🌻 Trích "Cho tôi biến mất một ngày” – cuốn sách dành cho những khủng hoảng tuổi 20!

Link đặt sách: bit.ly/chotoibienmattiki