Nhẫn Trần Blog

Làm tất cả những việc để vượt kỳ vọng của bạn là sở thích của tôi. Contact: nhantran210297@gmail.com

Những niềm vui thơ bé mà bạn sẽ chẳng thể quay về nữa?

1. Mỗi dịp Tết đến, lại nghe tiếng pháo nổ ì đùng, đám trẻ con reo ho, người lớn thì đứng trông cả đám, tiếng trò chuyện, cười đùa cứ kéo dài mãi. Cũng chẳng thể nói Tết xưa vui hơn, hay Tết nay vui hơn, chỉ có những kỷ niệm như thế sẽ chẳng thể trở lại.

2. Những ngày hè ở dưới quê, trời đổ cơn mưa, tiếng mưa rơi trên mái nhà, tôi nằm ấm êm trong chăn, tiếng radio của ông bà đều đều phát ra, ru tôi ngủ yên.

3. Tụi trẻ con bây giờ chắc chẳng chơi Đông Tây Nam Bắc, chẳng ăn kẹo kim, hay trông chú bán kẹo kéo chạy ngang, chú bán cà rem rung chuông nữa đâu nhỉ? Tuổi thơ mình đúng là chẳng sung túc gì cả, nhưng mình chắc chắn sẽ không bao giờ muốn thay đổi một điều nào trong đó cả, dù là điều nhỏ nhất.

4. Trưa nằm hiên nhà, được bà quạt cho nằm ngủ, nghe tiếng dế kêu, tiếng ve kêu, gối đầu lên đùi bà, ngửi mùi hương quen thuộc, đó mới là chốn bình yên thực sự trong lòng tôi.

5. Là những buổi chiều nắng gắt đến thế, mà mấy đứa chẳng thèm mũ nón gì, cứ ào ào chạy thật nhanh ra cánh đồng chơi đuổi bắt, trốn tìm, theo cánh chuồn chuồn mà rong ruổi khắp nơi.

6. Vô tình ham chơi mà té ngã, trầy hết chân tay, cứ sợ ba mẹ la trốn chẳng dám về. Nhưng cuối cùng, vẫn phải về thôi, ba mẹ la vẫn la, chỉ là hôm đó lại được ăn thêm miếng thịt, có khi lại được mẹ nấu cho món ăn yêu thích.

7. Vẫn nhớ mãi những ngày mưa, ba mẹ đón về, mình núp sau lưng ba mẹ, thỉnh thoảng lại lén thò đầu ra xem đến đâu rồi, ba mẹ thì cứ lo lắng hỏi: "Có bị ướt không con?"

8. Thích nhất là lúc mẹ đi chợ về, cả đám ùa ra đón mẹ vì mẹ đi chợ về là sẽ mang quà bánh về.

Ai rồi cũng phải lớn thôi, nhưng chẳng tránh được đôi lúc chợt hoài niệm, nhớ mãi về những ngày tháng và những kỷ niệm chẳng thể quay về nữa. Bạn có niềm vui nào thuở thơ bé mà bạn luôn nhớ không?

 

Có vài mối quan hệ từ lúc bắt đầu đã biết sẽ không thể đi cùng nhau thật lâu

f:id:nhantran210297:20200130212554j:plain

Có vài mối quan hệ từ lúc bắt đầu đã biết sẽ không thể đi cùng nhau thật lâu, nhưng vẫn muốn cố gắng. Và rồi khi nhìn lại năm tháng đã qua, hạnh phúc nhất chính là phát hiện rằng bản thân đã luôn thật tâm đối đãi với người bên cạnh.
Bởi vì chỉ có thể dùng chân thành đổi lấy chân thành.

#whatever

Cre: Trần Quang Đại

Có Những Điều Chẳng Thể Nói Cùng Ai - Minh Nhật

LÀM MỘT NGƯỜI NHẠY CẢM, CÓ MỆT LẮM KHÔNG?

Làm một người nhạy cảm, khổ nhất là cái tính thích nghĩ suy, vì một cái nhíu mày của người ta hay một chuyện rất nhỏ mà có thể nghĩ cả ngày, thậm chí tới mức thức trắng cả đêm vì không rõ mình đã làm sai điều gì, có làm trò gì ngốc khiến người ta phật lòng?

f:id:nhantran210297:20191124014003j:plain

Làm một người nhạy cảm, khi được nghe 9 người khen và 1 người chê thì nhất định sẽ chỉ tin lời người chê ấy. Sửa không nổi cái tính hay tự ti của mình.

Làm một người nhạy cảm, là rất nhạy với những lời thì thầm của người khác, luôn nghĩ người trong câu chuyện xấu ấy không ai khác chính là mình.

Làm một người nhạy cảm, trước mặt thì rất bình thản, hay cười nhưng chỉ khi ở một mình mới không nhịn nổi mà bật khóc. Làm một người nhạy cảm là luôn thấy bất an, sợ cách người khác đánh giá mình, sợ cách người khác lạnh nhạt với mình nhưng lại chẳng dám một lần chất vấn người kia sao lại đối xử như thế mà cứ mặc định mà chấp nhận sự không công bằng ấy.

Làm một người nhạy cảm, thiệt tình là mệt lắm chứ...

☕️"Có những điều chẳng thể nói cùng ai" - Hi vọng cuốn sách này có thể cùng bạn chia sẻ, lắng nghe và thấu hiểu những điều chẳng ai có thể nói cùng ai trọn vẹn.

☕️Link đặt sách tặng kèm sổ tay:

bit.ly/conhungdieu-tiki

bit.ly/changthenoicungai-fhs

bit.ly/conhungdieu-shopee

 


 

Cuộc đời sẽ có những lúc khó cả đôi đường như thế này: bạn chọn bị phơi cháy ở bên ngoài hay là chọn chết ngộp ở bên trong?

f:id:nhantran210297:20191117002949j:plain

1. Nếu hiểu theo nghĩa là: ”Chọn ra ngoài trải nghiệm nhưng nguy hiểm hay an toàn ở mãi trong nhà ngột ngạt?”. Thì đương nhiên mình vẫn muốn ra ngoài trải nghiệm thế gian hơn rồi. Sao lại phải tự giảm lỏng mình trong cái không gian chật hẹp đó, rồi nhìn thế gian chỉ qua truyện tranh, phim ảnh và âm nhạc mãi được? Sẽ thật là uổng phí khi gắn cả quãng đời còn lại tìm hiểu mọi thứ qua cái màn hình nhỏ hẹp, với mức độ ánh sáng vừa phải ấy. Thế gian này có vô vàn cái đẹp, có khi dành cả quãng đời cũng chưa khám phá hết được, nhưng ít nhất mình cũng muốn khám phá và tìm hiểu được nhiều nhất có thể vì ai cũng chỉ sống được có một lần, ngại gì trải nghiệm, đúng không?

2. Câu hỏi nghe hơi khuynh hướng đáng sợ, cứ như là một câu hỏi tu từ thôi thúc con người phải chọn cái vế “phơi cháy ở bên ngoài” ấy. Có lẽ đây là một lời khuyên dành cho thế hệ trẻ chỉ mãi chọn cách sống mờ nhạt, không chịu vươn lên, không giao tiếp, giao du với xã hội bên ngoài, luôn nhốt mình vào một căn phòng kín và sợ hãi việc trải nghiệm thực tế. Đó là một lối sống nghèo nàn, kém thực tế, chỉ mang đến thêm nhiều sự phiền hà cho bản thân và cả gia đình. Sống một cách “ký sinh như vậy, thì biết bao giờ mới làm được điều ý nghĩa cho chính cuộc đời bản thân được. Nên bỏ ngay cách sống ấy và trở nên có ích hơn, bước chân ra xã hội và đón chào những điều tuyệt vời của thế gian khi bạn có thể đi. Vì dù với bất cứ ai thì cuộc đời vẫn luôn dành sẵn những sóng gió, cay đắng, khó khăn để “tát” thẳng vào mặt mình thôi, nhưng ít ra với những kinh nghiệm và tri thức rút ra từ những lần trải nghiệm thực tế sẽ giúp ích cho chúng ta trải qua một cách dễ dàng hơn.

3. Ngay từ khi nhỏ, ước mơ của mình luôn là bay vòng quanh thế gian rồi, chưa bao giờ trong cuộc đời mình, cái ngọn lửa của ước mơ to lớn ấy bị dập tắt cả mà nó càng ngày càng được cung cấp thêm ý chí, nghị lực vươn lên của bản thân giờ đã trở nên bùng cháy, phát sáng rực rỡ. Là con người mà có ước mơ thì không thể nào đánh gục được họ trên con đường phát triển của bản thân cả. Mình yêu những sự trải nghiệm, ngao du, tìm hiểu văn hoá tất cả các nơi trên mọi miền thế giới. Mình ghét những không gian chật hẹp, bị chi phối bởi nhiều thiều thiết bị điện tử, nó chỉ khiến cho đời sống tinh thần của con người trở nên nghèo nàn thêm thôi. Thế nên, đương nhiên câu trả lời của mình chính là “Thà phơi cháy ở bên ngoài chứ không bao giờ nghĩ tới việc chết ngộp ở bên trong rồi”.

4. Thực sự là mình rất ngại giao tiếp với xã hội, thế giới bên ngoài, nhưng mình cũng không muốn chọn cảnh nhốt mình mãi trong căn phòng chật hẹp rồi. Có lẽ là do mình chưa gặp được một tri kỉ nào để có thể cùng nhau trò chuyện, san sẻ những kiến thức và cùng nhau trải nghiệm thế gian muôn màu này. Phải mong chóng sửa lại cách sống của bản thân mới được nếu thực sự muốn trải nghiệm thực tế ở cái xã hội rộng lớn này.

5. Trải nghiệm không chỉ là cách tuyệt vời nhất để thưởng ngoạn thiên nhiên mà còn là kênh giáo dục thực tế nhất cho chính mình. Thế giới bên ngoài luôn hấp dẫn nhưng cũng không kém những thách thức, vì vậy, những chuyến đi là cơ hội để đối mặt với vô vàn điều mới mẻ và học cách thích ứng nhanh với mọi môi trường sống.

Trải nghiệm sẽ “dạy” chúng ta những bài học giao tiếp đầu tiên, khi bạn phải trò chuyện với người lạ hay xin được giúp đỡ trong những tình huống cần thiết. Chúng ta sẽ khám phá và thay đổi chính mình không phải dưới sức ép của điểm số hay định kiến mà là trưởng thành để sống và sống tốt. Nếu chúng ta có thể vượt qua mọi hiểm nguy thách thức trong hành trình của mình, liệu những bài thuyết trình, kỹ năng giao tiếp hay nói trước đám đông có còn gì đáng sợ?

6. Càng đi đến nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người, chúng ta sẽ nhận ra rằng, tất cả mọi người đều có những niềm riêng sâu thẳm trong lòng, mặc cho chúng ta có là ai, đến từ đâu, bất kể màu da nào đi chăng nữa. Chúng ta sẽ thôi ghét một ai đó nếu chúng ta biết những điều người đó đã phải trải qua và hiểu tại sao người ta lại hành động như thế. Sự thấu hiểu và cảm thông là sợi dây duy nhất có thể thật sự rút nối mọi khoảng cách giữa người với người. Những chuyến đi còn mang đến cho bạn những người bạn tuyệt vời từ khắp năm châu. Và một ngày đẹp trời nào đó, chúng ta sẽ cảm thấy nơi đâu cũng là nhà. Đúng vậy, câu trả lời của mình đương nhiên là dành cả đời để trải nghiệm và ngao du thiên hạ rồi.

Giấu mình giữa biển người bao la” - tập tản văn mới nhất của tác giả Độc Mộc Châu, cuốn sách được chia làm 2 phần: “Nhật ký du ngoạn” và “Đêm không ngủ”. Ghi lại những câu chuyện của tác giả khi đi qua nhiều thành phố ở Anh, Nhật, Morocco, Việt Nam..., cũng như thuật lại một cách đầy cảm xúc diễn biến tâm lý trong trận chiến đấu tranh với bệnh tật của chính mình, những câu chuyện vụn vặt giữa tác giả với gia đình và bạn bè trên bước đường trưởng thành.

nhantran.hatenablog.co

Giấu mình giữa biển người bao la - Độc Mộc Châu

Nếu không thể hân hoan bên ai đó thì vẫn có thể an nhiên với chính mình
____________
Trong hành chính cuộc đời, mỗi bước chúng ta đi đều có thể chạm tới niềm vui hoặc vấp phải nỗi buồn. Nếu không thể bước đi bằng niềm hân hoan được ở bên ai đó, hãy tự biết cách hạnh phúc bên chính bản thân mình. Và dưới đây là 10 bức ảnh minh chứng cho cuộc kiếm tìm niềm hạnh phúc “một mình" ấy.

f:id:nhantran210297:20191117002550j:plain


Mỗi người chúng ta đều có quyền năng đem lại hạnh phúc cho người khác. Có người làm điều đó chỉ đơn giản bằng cách bước vào – bước về nhà, bước vào phòng chờ, bước vào đời ai đó. Có người làm điều đó bằng cách rời đi, để lại một khoảng trống sau lưng nhưng là bình an cho những người ở lại. Trong hành chính cuộc đời, mỗi bước chân chúng ta đi đều có thể bước đi bằng niềm vui hoặc nỗi buồn. Đôi khi là sự hân hoan của việc được đón chờ, đôi khi là sự buồn tủi của cảm giác bị bỏ lại. Cuộc đời là những bước chân đến và đi liên tục như thế. Liệu có ai dám chắc đoạn đường nào phía trước sẽ toàn niềm vui, đầy tình yêu và tràn trề hành phúc?

Chúng ta luôn muốn hi vọng, nhưng đi một quãng đường dài luôn cần nhiều hơn một sự hi vọng. Chúng ta cần chuẩn bị, để có thể hạnh phúc với chính chúng ta, hoặc để mang lại hạnh phúc cho những người đi cùng.


Đến một thời điểm nào đó, chúng ta nhanh chóng nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là có thêm những thứ mình mong muốn. Cái sự cầu mong là cái vòng tròn bất tận, sẽ luôn có một thứ gì đấy mà ta muốn hơn ở xa xa cuối con đường. Ta luôn đi đến nhưng sẽ không bao giờ chạm tới. Tiền tài hay danh vọng là thứ đòn bẩy đáng ngạc nhiên để bạn rèn luyện bản thân, nhưng nếu bạn đặt nó là thứ phía cuối con đường, bạn sẽ nhận ra con đường ấy xa xôi đến muôn trùng vô lối.


Đường thì dài mà lòng người lại mềm mỏng. Có ai không động lòng trước một sự ân cần? Có ai vô cảm trước một lời khen? Có ai lại không suy tư trước những sự ham muốn? Có ai lại không mệt mỏi trước đường dài cách lối mà muốn một lối tắt đến thẳng cái ao ước cuối cùng? Nhưng tiền bạc danh vọng làm gì có lối tắt. Lạc đường lạc lối rồi lạc cả lòng nhau. Đến một lúc nào đó nhìn lại phía sau, thấy không còn ai mới tự than thân trách phận.


Hạnh phúc là cảm nhận và sống vui với những gì mình đang có. Sống ở thời điểm hiện tại, biết lắng nghe, biết cảm ơn và biết cho đi, đó có lẽ là bí quyết của hạnh phúc. Chúng ta luôn mong ước cái gì đó ở phía trước, nên hay để lỡ những giây phút hạnh phúc mình đang có. Những gì chờ đón ta ở ngày mai, ở tương lai có thể là thành công, là khát khao, là hi vọng. Nhưng chắc chắn đó không phải là hạnh phúc. Nếu hạnh phúc là chờ mong, thì có phải cả thế gian này đã hạnh phúc rồi sao? Cớ sao nhân loại cứ phải đi tìm bí quyết để hạnh phúc?


“ Giấu mình giữa biển người bao la” - tập tản văn mới nhất của tác giả Độc Mộc Châu, cuốn sách được chia làm 2 phần: “Nhật ký du ngoạn” và “Đêm không ngủ”. Ghi lại những câu chuyện của tác giả khi đi qua nhiều thành phố ở Anh, Nhật, Morocco, Việt Nam..., cũng như thuật lại một cách đầy cảm xúc diễn biến tâm lý trong trận chiến đấu tranh với bệnh tật của chính mình, những câu chuyện vụn vặt giữa tác giả với gia đình và bạn bè trên bước đường trưởng thành.

Link đặt sách:
#Tiki: bit.ly/giauminhgiuabiennguoibaola-tiki

 

Đủ Gần Mà Không Đau Đớn, Đủ Xa Mà Không Cô Đơn - Hyenam Kim

CUỐN SÁCH CHỮA LÀNH TỔN THƯƠNG TRONG CÁC MỐI QUAN HỆ!

f:id:nhantran210297:20191110004728j:plain
Con người có xu hướng tử tế với người lạ hơn là với người thân quen. Đây là một trong những điều lạ lùng trong mối quan hệ giữa người với người: Cô con gái lâu ngày không trò chuyện với bố sẵn sàng bước đến, chỉ đường cho du khách đi lạc; quản lý Park than ngắn thở dài về việc lâu rồi không liên lạc với mấy người bạn thân, nhưng lại đi nhậu với các thành viên trong nhóm hai, ba lần mỗi tuần; còn trưởng phòng Choi - một người thân thiện, hòa đồng, có biệt danh “quý ông hay cười” ở công ty lại chẳng nói lời nào lúc ở nhà.

Không ít người không muốn lắng nghe câu chuyện của người gần gũi với mình trong khi sẵn sàng làm điều đó với người xa lạ, muốn ai đó bước đến bên cạnh an ủi “Mệt mỏi lắm phải không?” dù bản thân chỉ ở yên một chỗ. Họ muốn đối phương thấu hiểu, đón nhận mình với những gì mình có dù bản thân không hề nói ra.

Tuy nhiên, đối phương cũng có những lúc mỏi mệt, vậy nên cuối cùng mỗi người lại tự cô lập bản thân trên hòn đảo của riêng mình. Họ ghét bỏ, oán trách những người làm họ thấy cô đơn. Những con người tốt bụng tôi gặp trên đường có thể là những người vợ oán trách chồng, những đứa con chẳng màng tới bố mẹ, những người làm tổn thương tâm hồn của người mình yêu quý bằng các trận cãi vã, hay cũng có thể là những người vô tâm nửa năm không một lần liên lạc với bạn bè.

Tại sao chúng ta thân thiện với người lạ, nhưng không thể ân cần với người thân?

Tại sao chúng ta thu mình trên hòn đảo cô đơn của mỗi người? Điều gì khiến mối quan hệ giữa bạn và tôi không còn tốt đẹp nữa?


Thông qua kinh nghiệm hơn ba mươi năm làm chuyên gia tâm lý học, tác giả Hyenam đã phân loại khoảng cách thích hợp cho các mối quan hệ xã hội và đưa ra phương pháp cụ thể để duy trì khoảng cách ấy. Những lời khuyên từ cuốn sách này sẽ giúp bạn giải quyết các vướng mắc tâm lý của chính mình, thấu hiểu bản thân và trên hết, biết cách làm chủ mọi mối quan hệ trong cuộc sống!
-----------------
[Đủ gần mà không đau đớn, đủ xa mà không cô đơn - Hyenam Kim]

Người nhạy cảm, có gì khổ?

1. Vì một sự tình rất nhỏ, có thể nằm trên giường nghĩ ngợi từ 10h tối đến sáng hôm sau. Trong đầu luôn nghĩ ngợi có phải người ta không thích mình. Tưởng tượng nếu người ta ghét mình thì sẽ ra sao. Cảm thấy bản thân tầm thường vô vị. Nhưng sự thật chỉ là bản thân bạn quá nghĩ ngợi mà thôi.

2. Bản thân luôn hoài nghi cùng tự ti.

3. Người khác nói thì thầm, liền cho rằng người ta đang nói về mình.

4. Phỏng đoán tâm tư người khác, rồi lại tự hỏi bản thân có phải làm sai gì không?

5. Chỉ vì người khác thuận miệng nói 1 câu mà khổ sở cả ngày. Người ta im lặng hoặc rất lâu mới trả lời tin nhắn của bạn, bạn sẽ bắt đầu nghĩ phải chăng người ta không thích mình?

6. Trước mặt người ta thì bình thản, sau khi người ta đi thì lại khóc.

7. Cực thiếu cảm giác an toàn